Nếu biết trước con đã không như thế Lần lữa mãi chẳng gọi điện hỏi thăm Để giờ đây thi thể đã an nằm Đợi hoá tro, cất hũ sành lạnh lẽo

Nhớ Tết nọ vẫn nhoẻn miệng vui reo Gói kẹo lạc, chén chè xanh rôm rả Bỗng thu này vẫn nụ cười vừa khéo Lặng thinh trong bức ảnh cạnh bình hoa

Thương người ra đi nhiều nỗi lo xa Đau người ở lại chưa báo tròn chữ hiếu Tình phụ tử nay âm dương thất thiểu Nghĩa phu thê cũng đoạn tuyệt hồng trần

Tro người xin tạm nương nơi cửa Phật Chốn bình thời giữa loạn lạc nhân gian Khi nào bệnh tật hết, vạn vật bình an Con sẽ đón hai người về quê cha đất tổ

Kiếp này gặp nhau Là nợ duyên đồng cam cộng khổ Nợ chưa trả hết người nỡ bỏ mà đi Hai con thơ cũng kịp hiểu chuyện gì Hạ rèm trắng khuất lệ dài lay lắt

Tang chồng tang, lòng đau như cắt Mê rồi tỉnh, ước chẳng tỉnh được không? Thương nghẹn ngào, nguyện cầu ban nãy Vụt le lói, vội tắt vào hư không.

Đăng trên @thobuon ngày 05/09/2021