Ánh dương và căn phòng
Tú Cồn
Ánh dương ơi là ánh dương ơi... Sao ông ngoan cố phiêu du cả địa cầu, mặc toàn thân hoá gầy gò, xương xẩu, sức lực kiệt quệ, để giờ đây chỉ biết ngồi chễm chệ trước cánh cửa phòng tôi? Và phòng tôi Bấy lâu nay bọc mình trong bốn mùa bóng tối. Nó bảo Nó muốn nhìn liêu xiêu ngọn gió thổi, Nó muốn nhìn lấp lánh bầu trời sao, Nó muốn ngửi nôn nao mùi bùn đất. Nó bảo Nó muốn tìm bài thơ tôi đánh mất Cho kẻ tôi say đắm Mà quên mất mình... Nó bảo Chỉ cần tay ông mò vô bất thình lình Nó sẽ đóng, đóng đông dòng thời gian Cốt nắm lấy bàn tay ông rực vàng Và sẽ chẳng lần nào buông ra nữa. Nhưng ánh dương ơi là ánh dương ơi... Sao ông cứ mãi ngồi hiên ngang ngoài cửa?
Đăng trên @thobuon ngày 27/02/2021