Bộc bạch
Hà Ánh
Anh yêu em, anh yêu nhiều quá Mất em rồi mới biết là bao Bao ý thơ muôn vàn nỗi nhớ Còn lại gì đâu vạn nỗi sầu.
Ngày có em đời anh thêm hi vọng Anh bỗng biết nhớ biết cả mong Em là nắng luồn mây sưởi xuống Lòng anh cuối đông đón nắng lên.
Ngày em đi anh tiễn đưa biệt Em từ chối chẳng cho anh theo Em xa ba bước anh đã thấy nhớ Chưa đợi nửa ngày đã thẫn thờ.
Khi ấy bỗng nắng biến mất Khi ấy gió như thét gào Cả bầu trời bỗng như sẫm lại Một chiều buồn mưa bỗng rơi theo.
Lòng anh sóng dữ, sấm gào thét Cái buồn, cái đau, cái dày vò Định nghĩa làm sao được nó nữa Chỉ biết căm chịu chờ đời yên.
Qua rồi ngàn đêm thao thao thức Cái buồn cũng đã chút vơi vơi Anh cũng đã biết vui, biết cười rồi Lòng anh cũng đã biết chút thảnh thơi.
Tạm biệt em, tạm biệt mối tình đầu Em đi đường em, anh đi đường anh Sợi tơ duyên chỉ giao một lần Xa nhau trọn kiếp kí ức còn đem.
Đăng trên @thobuon ngày 03/03/2021