Buồn trăng
Xuân Diệu
Gió sáng bay về, thi sĩ nhớ; Thương ai không biết, đứng buồn trăng. Huy hoàng trăng rộng, nguy nga gió, Xanh biếc trời cao, bạc đất bằng.
Mây trắng ngang hàng tự thuở xưa, Bao giờ viễn vọng đến bây giờ. Sao vàng lẻ một, trăng riêng chiếc; Đêm ngọc tê ngời men với tơ...
Khắp biển trời xanh, chẳng bến trời, Mắt tìm thêm rợn ánh khơi vơi. Trăng ngà lặng lẽ như buông tuyết, Trong suốt không gian, tịch mịch đời.
Gió nọ mà bay lên nguyệt kia, Thêm đem sương lạnh xuống đầm đìa. Ngẩng đầu ngắm mãi chưa xong nhớ, Hoa bưởi thơm rồi: đêm đã khuya.
Đăng trên @thobuon ngày 29/06/2021