Chiếc ghế mây
Bùi Chí Vinh
khi em rời ghế mây chỉ mùi hương ở lại tre biến thành thần thoại trúc biến thành hoang đường anh biến thành tai ương thấp thỏm bên chiếc ghế cái mùi hương ác thế không theo em bay đi mà quấn quýt bên tre mà quẩn quanh bên trúc để riêng anh biết được có thực, mùi hương kia không một ai sẻ chia chỉ trừ ra chiếc ghế không ngu gì anh kể mùi hương này cho ai hỡi những chiếc ghế mây hiếm hoi trên trái đất hãy khinh chiếc ghế sắt hãy khinh chiếc ghế bành những chiếc ghế vô danh trong căn nhà trải thảm nơi chân em chưa dẫm nơi tình em chưa ngồi nơi Chúa chưa ra đời nơi Phật chưa hiện đến nơi em chưa rón rén những gót chân tuyệt vời nơi mọi người hít thở chưa thấy mùi em rơi nơi đây anh đang hay chỗ này anh đang biết anh vuốt ve ghế mây như vuốt ve truyền thuyết tình yêu anh lẫm liệt thanh trúc phải cong vòng tình yêu anh tận cùng thanh tre đành duỗi thẳng anh đặt trái tim đắng vào chiếc ghế em ngồi trái tim trở nên ngọt chiếc ghế tình anh ơi chiếc ghế tình em ơi lúc người kia đi mất lúc người này cúi mặt cái mùi hương chưa đi như không hề biệt ly như không hề xa cách trận gió có thổi sạch tất cả mọi đền đài cơn bão có đùa dai anh cũng không lo sợ khi lòng anh, em ở khi ghế anh, em ngồi hương thời gian muôn thuở thuở bắt đầu lứa đôi... 1985
Bên lề:
Bài thơ này đã được Nguyễn Hiệp, Nguyễn Lâm phổ nhạc thành bài hát cùng tên.
Đăng trên @thobuon ngày 26/07/2021