Chiều hoang
Trà Ngọt
nghe vệt nắng bên nhà khẽ buông lơi như tháng năm xa hoài không dừng lại đến bao giờ, em mới thôi sợ hãi đứng giữa chiều hoang, ôm lấy trái tim mình?
để em chẳng khóc trong một sớm bình minh hạt nắng lên xoá nhoà màu xưa cũ trái tim em rồi cũng thôi ủ rũ hoà một khúc ca, vỗ nhẹ tấm chân tình.
như ngọn nến thuở ấy sáng lung linh cũng chẳng thể bùng lên như đốm lửa hay chính em chẳng tìm ra điểm tựa mỗi đêm, đen, đau, vết xước đọa đầy.
và chiều hoang là chiều nắng, không mây.
Đăng trên @thobuon ngày 09/12/2020