Chuyện tình buồn
Phạm Văn Bình
Năm năm rồi không gặp Từ khi em lấy chồng Anh dặm trường mê mải Đời chia hai nhánh sông. Những thư tình ngây dại Những vai mềm, môi ngoan Những hẹn hò cuống quýt Trên lối xưa thiên đàng Thôi cũng đành chôn kín Dưới đáy huyệt thời gian. Ngày nhà em pháo nổ Anh cuộn mình trong chăn Như con sâu làm tổ Trong trái vải cô đơn Ngày nhà em pháo nổ Tâm hồn anh nhuốm máu Ôi nhát chém hư vô Ôi nhát chém hư vô. Năm năm rồi đi biệt Anh chẳng về lối xưa Sân giáo đường cỏ mọc Gác chuông nằm chơ vơ Chúa buồn trên thánh giá Mắt nhạt nhoà mưa qua Trên cánh buồm ký ức Sóng thời gian lô xô. Ngồi bâng khuâng nhớ biển Bên bãi đời quạnh hiu Anh mang hồn thuỷ thủ Cùng năm tháng phiêu du. Anh một đời rong ruổi Em tay bế tay bồng Chiều hắt hiu xóm đạo Hồi chuông giáo đường vang. Năm năm rồi không gặp Từ khi em lấy chồng Bao kỷ niệm chôn kín Dường như đã lãng quên. Năm năm rồi trở lại Một màu tang ngút trời Thương người em năm cũ Đêm goá phụ bên song.
Bên lề:
Bài thơ này đã được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc thành bài hát cùng tên.
Đăng trên @thobuon ngày 17/04/2021