Cô ấy
Nguyễn Thanh Tường
Cô ấy hỏi rằng "anh có mệt lắm không,⠀ Công việc nhiều đôi khi có khiến lòng bề bộn,⠀ Có đi sớm về khuya mỗi ngày đều bận rộn⠀ Đến một bữa cơm nhà cũng chẳng kịp để ăn"⠀ ⠀ Cô ấy nói rằng "sao anh chẳng hỏi thăm⠀ Về cuộc sống của em trong những ngày xa cách⠀ Em vẫn thích mùa thu, thích uống trà, đọc sách⠀ Thích mượn những câu thơ để bộc bạch lòng mình"⠀ ⠀ Cô ấy nói rằng "sao anh cứ lặng thinh⠀ Chẳng còn quan tâm em như những ngày xưa nữa⠀ Chẳng còn những đêm thu phố thơm mùi hoa sữa⠀ Có chàng thi sĩ khờ đợi trước cửa nhà em"⠀ ⠀ Cô ấy nói rằng "sao anh nỡ đành quên⠀ Những góc phố thân quen, chuyện buồn vui một thuở⠀ Lời hứa ấy rằng sẽ gặp nhau khi hoa nở⠀ Phải chăng cũ mất rồi cùng với những rêu phong"⠀ ⠀ Cô ấy nói rằng "anh có hạnh phúc không⠀ Khi ở bên cạnh anh không còn là em nữa⠀ Người ta có thương anh như những gì đã hứa⠀ Hay cũng như em... buông bỏ lúc anh cần"⠀ ⠀ Cô ấy nói rằng "em từng rất khổ tâm,⠀ Rất muốn gọi cho anh những lần đi công tác⠀ Rất muốn được cùng anh uống trà và nghe nhạc ⠀ Nhưng em biết lòng anh thương người khác mất rồi"⠀ ⠀ Cô ấy nói rằng "phải quên anh đi thôi,⠀ Khi chuyện những mùa hoa giờ đã thành dĩ vãng⠀ Hà Nội của riêng em rồi sẽ vàng dịu nắng⠀ Dù cho trong trái tim em... có thiếu đi ánh mặt trời"⠀
Đăng trên @thobuon ngày 26/07/2020