Còn lại
Viễn Di
Trước buổi hoàng hôn ấy Ta thảng thốt Những gì ta trông thấy Có bằng không, chẳng còn gì để giữ lấy Cớ sao ta vẫn luyến tiếc, giọt nắng hồng trên những cành cây?
Ta thấy mình như đang dần mất Cảm giác ấy, rất thật Chỉ còn ta ở đó Bằng cả lượng và chất Còn gì quý giá mà ta muốn cất Hay ta đã giấu nhẹm nó vào hư không
Không còn gì cả, Rồi cũng chẳng còn ta Chỉ còn lại hư không với tiếng ca Còn lại tất cả, trừ ta.
Đăng trên @thobuon ngày 21/03/2021