Đan Thanh Khách
Lang Nhã
Đêm khuya an tĩnh nâng chung rượu Hoàng hoa ẩm tửu tuý như tân Gió lồng trúc xanh trăng sáng tỏ Nhân sinh mạc kiếp cứ xoay vần Bỗng thấy bồng môn ai nhấc khẽ Y sam hàn lãnh tiết thu phân Quân đến khanh ta cười vui vẻ Phồn hoa nhược thuỷ cũng đâu cần Chỉ hiềm sương lạnh bỗng quấn chân Lại đâu tiếng sáo nhã thanh thuần Một đoá đồ mi còn e ấp Sơn thuỷ trong ngần thánh thót ngân Trận thế đến lúc cũng vỡ tan Đào ba bích lãng tách hai hàng Chỉ có khách say là muôn thuở Danh tiếng lưu truyền phách vẻ vang Người lại cười chê ta quá tay Chén kia sánh đổ hết đây này Rượu ngon cần phải thêm thương tiếc Xứng giữa ngọt ngào lẫn đắng cay Khéo tàn canh áng đón bình minh Mây nước liên thiên với ánh thuyền Lang khẽ lay ta rồi than nhẹ Bản tính sao mà vẫn vẹn nguyên? Phong tư chỉ vậy chứ có hơn Tranh chi cao thấp khó an tường Ta cười khúc khích ngâm khe khẽ Thượng tà nhất khúc vị còn vương Cách biệt kinh thành đã tám năm Gác bút hồi hương cáo ẩn nhà Giang Yêm tài cạn đâu trách được Sử xanh phong hoá tựa hôm qua Thâm sơn không kể ra ngày được Quản đâu thế sự khó hay nhàn Quy gia gối lụa kê tay ấm Ngắm trời ưu nhã dựa lan can Chẳng tính thời gian dài tuế nguyệt, Tinh quang lấp lánh được mấy đêm? Nếu nhỡ bạch ngọc kia băng lạnh Ấp ủ bằng năm tháng êm đềm.
Đăng trên @thobuon ngày 05/01/2021