Đêm, tử huyệt, và em
Lê Ngọc Anh Phương
cuộc tình đầu vật hắn nghiệt ngã bản lề đời bó hẹp, hắn chật vật như oan ma khóc than chờ giải thoát và hồi tạo gào thét cấu xé tâm can nhưng rốt cuộc cũng chả ích lợi gì bên trong hắn có một tử huyệt cô đã nắm trọn ngay từ đầu sự rời xa là mũi dao xuyên thấu. thời gian không giúp hắn chữa lành dòng chảy đó đã khiến hắn quen thân khắc nét lên tâm hồn đường chì xám xịt hắn trở nên thuần thục với chúng những cuộc tình chóng qua bồi đắp hương ái nồng dường như đó là thứ kích thích lấp đủ khoảng trống đối với hắn những cô ả lướt ngang đời sẽ chỉ che đi một phần nào vết sẹo cũ bởi hắn sẽ lại nhớ tới em và vết dao cứa sẽ luôn tục lay gọi hắn dậy vào đêm để đối diện và cào xé như một thức lễ đều đặn. đức tin của hắn bây giờ là nhục dục ánh mắt ngập lửa thiêu trọn đường cong mùi nước hoa vương sau gáy luôn mời mọc hennessy và hoang dâm điên loạn tiếng thở dài trên chiếc giường nhăn nhúm hắn tạo cho đau thương một căn phòng kín nơi đó không nhuốm màu xám chì và bóng đêm hắn kiên quyết bảo vệ và mân mê từng mảng kí ức luôn là liều thuốc trấn an mỗi đêm về rõ ràng hắn vẫn còn như thế rõ ràng hắn chưa hoàn toàn thay đổi tàn tạ. nhưng nơi đó vẫn còn ngoái ra hàng tá đau thương phủ ngập màu ai oán. hơi thở siết điếu thuốc đỏ tới gần đầu lọc cần sa và thuốc lá, cà phê đó là những gì gắn liền với hắn coi như là thứ tạm bợ thay thế xuyên qua kẽ mắt là hàng lệ rửa sạch nơi vết dao đâm của em để người đàn ông này dọn dẹp bởi cơn bão lòng luôn bộn bề và xáo trộn em cứ sống đi, những tàn dư của đống tro tàn đổ nát hắn nhận phần đấy dù cho có sống như cảnh tù đày và không còn sức lực kéo giữ nơi đôi bàn tay thì em, cứ sống đi.
Đăng trên @thobuon ngày 26/08/2021