Đến đây là chỗ rẽ lòng
Hà Liên Tử
Nhà anh, nhà em Cách hai đoạn dường dài Tuy xa mà gần, Tuy gần mà xa, Rồi còn xa mấy nữa Khi em đi lấy chồng! Một chiều thu úa lá, Một con đò sang sông, Một cõi lòng băng giá, Một thoáng buồn mênh mông... Anh nhìn em ái ngại: Ngày kia em lấy chồng, Không thiên sơn vạn hải, Mà xa nhau muôn trùng, Mà xa nhau mãi mãi (Trong thương nhớ vô cùng). Bao giờ mình gặp lại, - Hoạ hoằn trong cõi mông lung... Tình đã không trọn vẹn, Ngỡ ngàng Câu hẹn thủy chung. Anh đến mừng em trong tiệc cưới, Ra về, men rượu ngấm buồng tim; Gió khuya lạnh mấy hồn đơn lẻ, Một ánh sao rơi chìm trong đêm... Đường về nhà anh Cách hai đoạn đường dài, Tuy gần mà xa, Từ nay xa mấy nữa Khi em đã có chồng! Dù tình còn đậm đà, Dù lòng còn thiết tha, Dù buồn trong cách biệt, Thôi em! đừng nhớ chuyện trăng hoa... Mười năm... Hương lửa mặn nồng, Mười năm hạnh phúc bên chồng, bên con; Tình xưa chừng đã theo ngày tháng Đã cũ-càng rồi trong héo hon... Con anh và con em Mai sau khi chúng lớn Cùng vui đùa nô giỡn Cùng học chung một trường, Đón đưa hai kẻ chung đường, Đừng chào nhau nhé, như tuồng không quen... Kẻo chồng em lại trách ghen, Vợ anh lầm tưởng, thêm ren rối đời! Gặp nhau, nhìn lại, đủ rồi, Mà nghe xao xuyến bồi hồi... Cố nhân!
Bên lề:
Bài thơ này đã được nhạc sĩ Anh Sơn phổ nhạc thành bài hát "Nhà anh, nhà em".
Đăng trên @thobuon ngày 13/04/2021