Dối trá
Xuân Diệu
Tặng Lương Xuân Nhị
Nói chi nữa tiếng buồn ghê gớm ấy Để lòng tôi sung sướng muốn tiêu tan? Tất cả tôi run rẩy tựa dây đàn Nghe thỏ thẻ chính điều tôi giấu kĩ, Sợ đôi mắt điềm nhiên và diễm lệ. Vâng, nói chi để khêu lại nguồn sầu Tôi ngỡ đã cạn hẳn trong bấy lâu Để lại nhóm cho cháy thêm ngọn lửa Tưởng gần tàn - Yêu? yêu nhau? làm chi nữa!
Tôi vẫn biết rằng tôi chẳng xứng người; Mùa xuân tôi chưa hề có hoa tươi; Tôi như chiếc thuyền hư, không bến đỗ; Tôi là một con chim không tổ.
Lòng cô đơn hơn một đứa mồ côi, Nhặt nụ cười của thiên hạ, than ôi, Để tự nhủ: "Ta được yêu đấy chứ". Tôi chỉ sống để hoài hoài tưởng nhớ, Mãi mãi yêu nhưng giấu giếm luôn luôn; Mà người thì, lơ đãng, giậm trên buồn, Bận đi hái những cành vui xanh thắm.
Tôi biết lắm, trời ơi, tôi biết lắm! Hỡi lòng dạ sâu xa như vực thẳm! Tôi biết rằng người nói vậy cười chơi Tiếng đã làm tôi tê tái cả người, Tim ngừng đập, để thu hồn nghe lắng, Máu ngừng chạy, để cho lòng bớt nặng, Tôi biết rằng, chỉ cách một ngày sau, Cây bên đường sẽ trông thấy tôi sầu, Đi thất thểu, đi lang thang, đi quạnh quẽ.
Vì vội kiếm tìm nhau, tôi sẽ Chỉ thấy người thương nhưng chẳng thấy tình thương, Và như màu, theo nắng nhạt, như hương Theo gió mất, tình người đà tản mác. Tôi sẽ trốn, thẫn thờ, ngơ ngác, Trái tim buồn như một bãi tha ma, Gượng mỉm cười: "người quên nghĩ rằng ta Sẽ đau đớn bởi một lời nói vội".
Vì, khốn nỗi! Tôi vẫn còn tin mãi Sự nhầm kia; - tôi không thể không yêu. Dầu không tin, tôi càng cứ yêu nhiều: Khi người nói, tiếng người êm ái quá... Có lúc tưởng, chỉ để rơi tàn lửa, Tay vô tình gieo một đám cháy to; Người tưởng buông chỉ đôi tiếng hẹn hò Tôi hưởng ứng bằng vạn lời say đắm Đang rạo rực, thì thào, rối rắm, Ngập lòng tôi - Mà ai ngó tới đâu! Tôi điên cuồng, tất nhiên phải khổ đau, Tôi biết lắm, trời ơi, tôi biết lắm!
Vậy trót lỡ, tôi sẽ đành lẳng lặng Chịu mối tình gây lại bởi tay ai, Không cầu xin, không trách móc, vì - ôi! Tôi chẳng biết làm cho lòng người cứng cỏi Cứ như thế cho đến giờ đen tối
Hoa ái tình chung phận đoá hồng khô, Mà trái tim đã ghê dáng hững hờ Sẽ chung phận của tro tàn bếp lạnh.
Tôi giấu sẵn một linh hồn hiu quạnh, Cho nên, liền chiều đó, tôi hết vui. Không thấy người bằng không thấy mặt trời, Tôi ôm ngực thử tìm xem biên giới Của sầu tủi. Nhưng hỡi người yêu hỡi!
Nó mênh mông, vô ảnh, bủa vây tôi; Yên ổn đi, thắc mắc đến đây rồi, Mơ ước tới, mà chán chường cũng lại. Và mơn trớn cả một kho ân ái, Tôi một mình đối diện với tình không Để lắng nghe tiếng khóc mất trong lòng.
1935
Đăng trên @thobuon ngày 01/04/2021