Dưới mái hiên người

Du Tử Lê

ở đây đêm lạnh từng hồi lưng co bóng núi đêm dài thấu xương đạn dò hướng máu tôi buông cánh chim nào ủ vết thương qua đời

ở đây hết đứng lại ngồi trông tin thư bặt đợi người quá giang xe trong bến đỗ muộn màng mui không bụi phủ sét hàng ghế con

ở đây mái rã hiên mòn chắt chiu giọt muộn rớt buồn tay vơi mưa chan muối mặn thân người xót tôi nửa kiếp thả lời kêu van

ở đây cùng tận hoang tàn tôi so vai ngủ trên bàn gỗ trơ trở mình nghe nặng vai đưa sát khung cửa ngỏ ai vừa thác oan

ở đây hồn mở nắp quan đầu kê mộ chí mắt khan nẻo về nhớ em mê muội tình thề đên hâm thân nóng ngày lìa trí khôn

Đăng trên @thobuon ngày 09/04/2020