Duyên
Lại Ngọc Khoa
ta kể kí ức về chuyện đợi mong dấu xưa để lại vết thương trong lòng
một vòng luẩn quẩn trôi mãi về đâu thời gian chẳng đợi cho tôi cả đời
chữ duyên chữ nợ chữ chờ cả mơ thương và có nhớ thoáng ta dại khờ
chiếc lá chầm chậm rơi chạm cuối đông cái ôm khe khẽ nụ hôn say nồng
bao ngày vất vưởng biết một chữ thương khó khăn mệt mỏi ấy đ ỗi tầm thường
em gửi tôi bức dòng viết tâm thư đôi dòng tâm sự anh giờ còn giữ
từng tấm hình nhỏ lưu hình dáng em treo bên cửa sổ từ ngày buổi hẹn
em giờ cũng khác bỏ lại miền xa ta nhìn theo bóng tận khi về già
ta tìm kí ức ta tìm tiếng em ta tìm kỉ niệm ngày mưa rơi thềm.
Đăng trên @thobuon ngày 23/12/2021