Em vắng
Lưu Quang Vũ
Cốc nước trên bàn quyển sách gập giữa trang tấm gương soi vào khoảng trống ngọn đèn soi gian phòng vắng tấm áo em trên thành nghế im lìm chiếc thìa con, lát chanh mỏng úa vàng vài sợi tóc đen vương trên chiếc lược... những đồ vật lung linh dấu vết của dịu hiền thân thuộc ngón tay em.
Chuyến xe ca lầm lũi bánh đầy bùn một người đàn bà lên xe, ba lô cũ bạc tình yêu của anh ở sau cửa kính tình yêu của anh đi với mùa hè
Anh về nhà, không có ai chờ chiếc chìa khóa quay trong ổ khóa chiều đã tắt thành đêm người đã xa thành nhớ vùng núi mây bao lá trắng xóa mưa dài cỏ rậm thảo nguyên cao
Con đường về nơi ấy biết đâu bây giờ thành khoảng cách chợt thức dậy biết em không ở cạnh Anh ra đường, thành phố không em kẻ lẻ loi còn được lặng yên anh như đứng trên gai, đi trên lửa không đủ sức sướng vui hay buồn khổ chỉ còn lại bậc cửa đợi chờ em.
Gió bồn chồn nhắc gọi bước chân quen Em như thời khắc của anh như dáng hình như trí nhớ Phải xa em anh chẳng còn gì nữa Chẳng còn gì, kể cả nỗi cô đơn.
Đăng trên @thobuon ngày 27/03/2020