Gọi một mình
Hoàng Trúc Ly
Bếp lửa nhà ai lên khói sương Người yêu mường tượng mắt u buồn Buổi chiều rét mướt vào chăn gối Sao em không về tôi mến thương? Thơ mà huyền hoặc núi non ơi! Lửa thép cuồng lên giữa mộng đời Qua thoáng qua rồi mơ ước cũ Máu nghẹn đôi đường vơi lệ vơi... Em ơi! Vì sao em vô tình Anh ơi! Vì đâu anh lặng thinh Đây chớm thu về đau đớn lắm Tôi gọi hồn tôi gọi một mình Từ buổi so le đến lứa đôi Bao nhiêu mắt biếc lãng quên đời Tôi thương tôi nhớ, tôi thương nhớ Nhân loại nỡ nào xa lánh tôi?
Đăng trên @thobuon ngày 26/06/2021