Gửi Hiền mùa đông
Lưu Quang Vũ
Tặng Nguyễn Thị Hiền
Có lẽ bởi lòng nhiều tan vỡ quá Gặp em rồi tôi vẫn chẳng dám tin Sớm mùa đông tôi ra phố tìm em Vẫn không hiểu vì sao em đã đến
Tôi mong em từ ngày thơ xa lắc Tôi tìm em trong bao trang sách đọc Tôi đợi em trên mọi ngã ba đường Tôi gọi em khản giọng những đêm sương Tôi lầm lạc ngỡ em không có thực Em thuở ấy nơi nào, em có biết Sao ngày xưa ta chẳng đến cùng nhau
Phút bàng hoàng nhớ hết mọi buồn đau Tôi khóc trên tay em lặng lẽ Tôi sợ lắm, mùa đông sương buốt thế Em có là mãi mãi để tôi yêu
* * *
Như hai kẻ lạc loài nay nhận ra nhau Em chẳng kể về những ngày xa cách Anh nhìn em đoán thầm trong đáy mắt Thấy nghẹn ngào khát vọng của đời anh
Giờ khắp nơi những tấm gương trong Đã vỡ vụn sau dập vùi bom đạn Người con giai yêu em Đã chết ngoài mặt trận Thành phố nghèo mùa đông Ai cũng bàn về chiến tranh chấm dứt Điều cần nói cùng em chưa nói được Lòng anh buồn như một đóa ca dao Những tượng thần trên vách đổ lao đao Đêm khuya lắm, chắc rằng em đã ngủ.
Đăng trên @thobuon ngày 10/02/2020