Hoang mang
Nguyễn Thị Hoàng
Trong cơn chăn gối rã rời Im nghe từng chuyến xe đời đi qua Và từng chân bước dần xa Tưởng như mình đã bao giờ vùi chôn. Ung thư lở lói tâm hồn Niềm đau thân thế ra mòn suy tư Vườn đời đã nhuốm màu thu Chim thanh thôi hót trong mù sớm nay Thuyền neo mãi bến sông này Không ai về giữa vòng tay mỏi mòn Chiều xa gõ nhịp vào hồn Rạc rời vó ngựa nẽo mòn hoang vu Vang vang tiếng hát giã từ Thiên đường Địa ngục tôi giờ đi đâu
Đăng trên @thobuon ngày 23/05/2021