Kẻ khờ
Đờ
Một đời mang bỡ ngỡ Một đời lặng lẽ mơ Một đời trong nhút nhát Lặng im như kẻ khờ
Em đi rồi, trong gió Hương lá vừa bay qua Mắt em buồn không nói Tình ta ngỡ phai nhoà
Anh lặng mình, trong gió Tóc em phảng phất hương Tay anh buồn không nắm Mình chia rẽ đôi đường
Em đi không ngoảnh lại Đôi mắt ướt sầu bi Em chờ điều gì đấy? Sao lặng im, ích gì?
Anh lòng mang đau đ ớn Nhưng khóc, không thể đâu Giọt si tình lăn xuống Liệu em có quay đầu?
Một đời mang bỡ ngỡ Một đời lặng lẽ mơ Một đời trong nhút nhát Anh lặng im, như kẻ khờ
Bên lề:
Chia sẻ của tác giả: "Lúc đó mình đang trên đường chạy xe về nhà, khoảng 4-5h chiều, chạy chậm chậm, rồi nhìn cảnh vật nhìn con người xung quanh thấy sao nó buồn buồn. Sau đó mình nghĩ nếu như ai cũng biết nói lên nỗi lòng của bản thân thì chắc sẽ không có mấy cuộc chia ly đâu, chỉ là do con người luôn tìm cách che giấu cảm xúc của mình rồi để lạc mất nhau luôn"
Đăng trên @thobuon ngày 31/01/2020