Khi em mười sáu

Trần Dạ Từ

Cho tôi xin nửa bóng trăng ngoài⁣ Với nửa mùa thu trong mắt ai⁣ Lá rụng bao nhiêu hè phố cũ⁣ Sao nghe lòng rưng rưng nhớ người⁣ ⁣ Đêm biếc cành soan, thơm giấc mơ⁣ Đầu hiên hoa trắng nở bao giờ⁣ Em mười sáu tuổi trăng mười sáu⁣ Áo lụa phơi buồn sân gió xưa⁣ ⁣ Tôi dối lòng tôi đêm sắp tàn⁣ Đêm tàn để lạnh giấc mơ em⁣ Để bàn tay gối sầu trên ngực⁣ Và gió thu đầy trong mắt trăng⁣ ⁣ Tôi dối lòng tôi trăng sắp mờ⁣ Trăng mờ em sẽ thấy bơ vơ⁣ Sẽ thương cho những con đường cũ⁣ Và nhớ bao nhiêu lối hẹn hò⁣ ⁣ Nhưng hẳn là em không nhớ đâu⁣ Giấc mơ còn mát ánh trăng sầu⁣ Hoa còn thơm tuổi đời trên má⁣ Mùi áo còn say muôn kiếp sau⁣ ⁣ Lòng nhớ lòng thương lòng ngại ngùng⁣ Bây giờ tôi cách núi xa sông⁣ Bài thơ từ thủa trăng mười sáu⁣ Mười sáu trăng chờ em biết không⁣ ⁣ Tôi dối lòng tôi bao nhiêu lần⁣ Bao nhiêu lần trăng vẫn là trăng⁣ Lòng nhớ lòng thương lòng sắp khóc⁣ Đêm chưa tàn đâu đừng nói năng.

Đăng trên @thobuon ngày 28/08/2021