Không đề 16
tamsucuadua
Người đời hỏi em sao câu từ buồn thế Chữ "đau" bồng bế thêm chữ "xót" sau lưng Nhịp thơ tê tái như hai tiếng "đã từng" Dày đặc không ngưng vần gieo theo nước mắt Em lặng mỉm cười, ừ thì em góp nhặt Thương sầu tình ái vụn vặt bỏ vào thơ Chẳng đành lòng để những con chữ bơ vơ Giấy tờ, mực đen chờ bàn tay đưa nét Đôi lần em thấy như vần thơ bóp nghẹt Con tim run rẩy hét những tiếng thất thanh Mực nồng đâm giấy có vết thương chưa lành Yếu đuối, mong manh ôi tâm hồn thi nữ Người đời khuyên em tô hồng thêm câu chữ Hạnh phúc ngàn đời ngôn ngữ khoác lên thơ Mắt em đổ lệ, môi mím chặt, thẫn thờ Phận nàng chơ vơ, mộng mơ chi tình ái Chữ tình, câu thương em nào đâu ái ngại Tâm can thất bại trước duyên phận uyên ương Lòng mang thương tổn, thơ điên lẽ tầm thường Người đời chăng ai thương yêu nàng thi sĩ Buông bỏ khổ đau sau vàn đêm mộng mị Vần thơ nếm vị ngọt ngào giữa nhân gian Ngàn câu, ngàn chữ lấp lánh ánh mai vàng Nhân ái thênh thang nàng thơ yêu cuộc sống.
Đăng trên @thobuon ngày 19/06/2021