Không đề 2
Trà An
Tôi⠀ Có thể là ai đây⠀ Nỗi đau này⠀ Ai có cần cho vay.⠀ ⠀ Và chúng ta mang nắng qua những chiều rừng thay lá⠀ Hạ vừa sang mùa quả lại sum suê⠀ Em lại về, con đường rừng hoa lệ⠀ Ướt mi ai, xệ chiếc bóng tâm hồn.⠀ Mây chém ngọt ngọn núi chẻ đôi⠀ Âm thầm hơi vội, hạt nắng về lẻ loi.⠀ ⠀ Hôm nay, có lẽ, đã sum vầy⠀ Nếu không vội, người đợi thêm hôm nữa ⠀ Để thiên nhiên, nhẹ nhàng mở cửa⠀ Thân ái đón chào, bằng cơn gió xôn xao.⠀ ⠀ Tảng từng tảng va vào nhau⠀ Mảng từng mảng tràn bầu trời, ngụp lặn⠀ Ta và trời cao, có cách xa đến thế⠀ Hay chỉ với tay, gom hết những tầng mây.⠀ ⠀ Khuất trong lời người, vài ba hàm ý⠀ Trong cử chỉ người, cũng muốn nói điều chi⠀ Tin rằng đời, sẽ hiểu lẽ thị phi⠀ Mà chôn giấu, nhân từ phải nghĩ.
Đăng trên @thobuon ngày 02/06/2020