Không đề 4
Nguyễn Thanh Tường
Cô ấy đi rồi, nắng tắt những hoàng hôn Bỏ mặc tôi cô đơn cùng nỗi buồn nhỏ bé Dù cho tôi đã yêu cả một thời tuổi trẻ Nhưng hạnh phúc đời người có lẽ bởi nợ duyên Cô ấy đi rồi, tới một chốn bình yên Nơi mà chẳng còn tôi làm phiền cô ấy nữa Chẳng còn những đêm thu trăng treo ngoài hiên cửa Lối cũ đưa nhau về hương hoa sữa rơi rơi Cô ấy đi rồi, chỉ còn lại nơi tôi Hương tóc, vị đôi môi của một thời quen biết Những thương nhớ gửi trao từng mặn nồng da diết Nhưng qua tháng qua ngày đâu biết đã nhạt phai Cô ấy đi rồi, tôi biết viết về ai Khi bao nỗi cô đơn giữa đêm dài vây kín Xúc cảm dẫu đong đầy nhưng dặn lòng câm nín Tiếc cho ai bây giờ? Tiếc cho chính mình thôi!
Đăng trên @thobuon ngày 19/03/2021