Không đề
Nguyệt Anh
Em thầm nghĩ, Cũng có lúc trời xanh kia đã sai Khi những kẻ yêu phải lạc nhau muôn đời. Là ngày sao trời không còn muốn sáng nữa Và vụt tắt như chưa từng rực rỡ. Em nghĩ rằng, Liệu anh sẽ thương em? Em đi tìm, đã tìm rồi, tìm rồi Vũ trụ lớn, nực cười, không bằng anh. Thương anh, thương anh... Tháng ngày không anh u tối vẹn một đời. Biết phải tìm anh ở đâu nhỉ? Là chốn xưa e đã nửa kiếp người Gió cuốn hết, hết thật rồi anh ạ Hơi thở quen thuộc mà cũng chẳng đành vương Đến chiêm bao khẽ lưỡng lự chối từ. Không thấy nữa, không thấy nữa anh ơi! Trời sẫm đen hay lòng em nghịt tối? Thực tại cùng vô thức đều không anh Là em sợ, biết nỗi sợ hiện hữu. Không anh, không anh, đời bảo ngắn, Sao với em tựa vạn kiếp thiên thu?
Đăng trên @thobuon ngày 07/06/2021