Không đề
Tích Nghiên
Lặp lại ngày ồn ào như những chuỗi ngày trước đấy, chẳng còn đâu bao yêu thương em đã từng ước thấy Nụ cười anh cùng môi ấm rủ rỉ sát ngay đây ngây ngô khờ khạo đôi bàn tay nắm, mà cũng đủ để gây say Màn đêm phủ ngay khi câu hỏi phơi bày: "Liệu chúng ta có còn là gì trong cuộc đời này?" Nghĩ suy thêm, lí trí đành câm lặng, vì bao nồng ấm nay cũng chỉ còn là gió thoảng mây bay. Vô tư thôi, em tìm đến men cay chìm trong giấc mộng tình say đắm mà bỏ quên tháng ngày Bởi vì khi cơn mơ đã đi xa mờ khỏi tầm mắt, và thực tại quay ngoắt thì bờ mi này cũng chỉ muốn hoen ngay. Như cái nắng thu miên man đôi ta từng dạo qua khắp phố phường, nỗi nhớ cuốn theo em lẳng lặng chìm trong căn phòng vắng chẳng chút phô trương Cố vùng thoát khỏi cơn gió đông xoáy vào trái tim vô thường, khi không còn anh ở bên cạnh Nhấp đôi môi, giờ chỉ thấy đắng cạn như ly đen không đường Thầm tham lam cố đưa tay níu lấy chút dư tàn của yêu đương, sợ rằng một mai khi em chỉ còn là hồi ức anh đem cất Trong đêm lạnh, em sẽ lại đem nó tỉ mỉ ngắm nghía, để những giấc mộng sẽ tới nhanh êm nhất Dằn lòng mình lại để thanh âm con tim gào thét không thành lời, liệu có phải đến lúc bàn tay này nên buông lơi? Rằng đã đến lúc em nên thôi đợi, dù tâm trí đã mệt mỏi chẳng thở ra hơi Rằng ngày mai sẽ lại tới, dù rằng em chẳng dang tay gọi mời Gói gọn bóng hình anh vào nơi góc, luôn ở đó mà không cần gợi khơi.
Đăng trên @thobuon ngày 02/04/2021