Không đề

Trà An

Gửi thơ buồn chút thơ mình ấp ủ Cho những ngày trốn trong tủ không lối ra Cơn mơ vừa qua dường như là tận thế Nhưng con người, đã được thứ tha.

Chia nỗi buồn đến tận cùng nhân loại Nhân niềm vui từ cố gắng nhỏ nhoi Bắt đầu lại hay là lời răn dạy Của Mẹ thiên nhiên, người đã mỏi mệt rồi.

Những tia sáng cuối ngày vừa ló dạng Mang mất mát đi, chìm khuất giữa bóng đêm Tiếc thương thay, những người không may mắn Vui sướng thay, nước mắt của muôn loài.

Thời khắc chuyển giao, thời gian nhìn nhận Cũng là hoa của đất, cũng là người mà thôi Chia nhau khi đói, gói khi vui Đời một lần thở, trời một lần thương.

Đăng trên @thobuon ngày 25/04/2020