Lữ khách chí
Trà An
Hoa rơi trước cửa vươn thềm đá Khoá miệng kéo lên một hơi trà Vườn thơm xen gió thời như hoá Chú cá tướng rồng trán vầng hoa. Trăng rơi một mảng trước sơn trang Kiếm khách muộn đường bước quá giang Ngồi bên thi sĩ nâng một chén Mắt nhìn xa xăm áng mây tàn. Chân đi một bước chân kia không Chân giả là mộc ắt đã chông Tưởng là người phế nhưng chí lớn Muốn quá giang sang ắt phải lòng. Lòng vì nghĩa nặn ra hồn nước Nặn nửa đôi chân với sinh thành Mặc dù đi lại tuy bất tiện Nhưng tình vẫn có núi non mong. Trà thơm một chén cùng quan khách Thi sĩ ngồi đây cũng nao lòng Phận người lành lặn không nghĩa ái Để phận người khuyết ánh trăng không? Một tay vuốt trán, một tay xuôi Đời người vốn nghĩ như đóm thôi Lập loè bóng tối rồi biến mất Ai ngờ cạnh người bóng trăng soi! Hảo nhân là đây chứ ở đâu Giang sơn xã tắc để trên đầu Một chân trụ vững như bàn thạch Cầu chi một chân trước chân sau? Vậy mà lệ cũng tuôn tràn ly Tiếc thay tráng sĩ một đời thì Người thì lành lặn người què quặc Ấy người có chí thì lại đi? Kẻ sĩ như tôi hổ thẹn thay Ôm chí của mình với vườn này Ẩn trong sơn cốc chờ trăng xuống Vui thú riêng ta với tháng ngày. Biết chuyện quan trường có dễ đâu Hà cớ bon chen giữa muộn sầu Cũng từng ôm mộng mong bá tánh Không còn sợ đói, giấc mộng sâu. Vậy mà sóng gió có mấy phen Xá bỏ kinh sư bỏ sách đèn Sống đời dân đen trong rừng sáng Mãi dũa cái tôi, chân với phèn. Quan khách ngày mai hãy rời đi Kẻ sĩ ta đây chẳng có gì Ít sách, tư trang làm lộ phí Mong cho tân sĩ phúc giá nghi.
Đăng trên @thobuon ngày 14/12/2021