Mặc Độc

Lang Nhã

Thơ viết hơi buồn, em cứ ngâm Về trăng sao sáng, tháng ngày trôi Hứa hẹn còn nhiều, đừng hờn dỗi Tình đương thắm vội bạc như vôi

Văn trót hơi sầu, em cứ đọc Chiếc ôm vương nhẹ giọt nắng chiều Hoàng hôn rong ruổi miền xa lạ Mai về vẫn dợm bước cô liêu

Cờ thế hơi nhỡ, em cứ xem Đen đen trắng trắng mãi đan nhau Thấy trước kết cục nên lần lữa Hạ tiếp như nào để không đau?

Nhạc phổ hơi xưa, em cứ hát Tình khúc tháng tám thoáng ngân vang Ca từ chưa dứt người đi khỏi Trên gác còn đây nửa bản đàn

Trà pha hơi nhạt, em cứ uống Thanh hoan biệt sự dẫu đôi lần Tử sa đạm mạc khơi toả nhiệt Tương tư khỏi miệng tựa ngàn cân

Rượu rót hơi say, em cứ nhấp Ấm lòng son sắt, má hây hây Thương cho mây nước còn chưa thoả Sao phải riêng mình những đắng cay

Trầm đốt hơi nồng, em cứ ngồi Nhìn hương thời nhả, nhẹ nhàng thôi Trông màu nhân thế hoà sương khói Để hiểu vuông tròn cuộc chia phôi

Thuốc rít hơi sâu, em cứ thử Phế phủ còn chưa ngấm ưu phiền Nhân gian thu bé như đốm lửa Tâm ý vẫn là lúc thiếu niên

Ngọc khí hơi lạnh, em cứ giữ Băng hàn tinh khiết mới xứng đôi Ấp ủ nâng niu như trân bảo Quân tử nào quen thói đãi bôi

Hoa còn hơi hé, em cứ ngắm Xinh đẹp là việc của đất trời Hồng trần khách trạm chuyện muôn thuở Phàm ai hiểu đạo chả thảnh thơi

Sách có hơi nhiều, em cứ học Phong thái ung dung, tính dịu dàng Cử chỉ ôn tồn, ưa từ tốn Khí chất thanh thuần giống huệ lan

Mực mài hơi đậm, em cứ vẽ Thuỷ mặc trải dài chốc hiện ra Khí phách dâng tràn trong nét hoạ Uy trấn sơn hà tựa phong nha

Đời khéo hơi nhã, em cứ đến Tôi đây nhàn hạ, thiết lo gì Hiềm như nếu có duyên tao ngộ Cùng ngắm bình minh một chút đi.

Đăng trên @thobuon ngày 30/12/2020