Mai sau dù có bao giờ
Nguyễn Bắc Sơn
Đêm Phù Cát ngoài trời mưa rất lạnh Nhưng trong ngôi nhà của thiếu uý Hồ Bang Có tình bạn nồng nàn như rượu chôn mười năm dưới đất Có câu chuyện tình thi vị mang mang Đôi lúc nghĩ trời sinh một mình ta là đủ Vì đám đông quấy bẩn nước hồ đời Nhưng nghĩ lại trời sinh thêm bè bạn Để choàng vai ấm áp cuộc rong chơi.
Vì đàn b à người nào cũng như người nấy Nên ta bảo mình thôi hãy quên em Nhưng đàn bà đâu phải người nào cũng như người nấy Nên suốt đời ta nhớ nhớ quên quên
Dù mỗi ngày ta xé đi năm mươi tấm lịch Nhưng thời gian đâu có chịu trôi nhanh Dù đen bạc là nơi cố xứ Nhưng đi biền biệt cũng không đành
Đăng trên @thobuon ngày 02/12/2020