Muộn màng
Huy Cận
Anh biết yêu em đã muộn màng Nhìn em trăm bận chỉ nhìn ngang Biết rằng nhìn thẳng thêm đau đớn Anh sợ tình ta sẽ dở dang Muốn trốn em, mà trốn được nào Mắt em thầm gọi sắc như dao Mỗi lần gặp lại lòng đau điếng Trốn cả lòng anh, trốn được sao! Em hỡi lòng anh yêu đã sâu Yêu em ngay tự thuở ban đầu Gặp em như nén lòng anh lại Em đẹp, lòng anh l ại nhói đau Em hỡi! Yêu nhau chẳng muộn màng Lửa bền trong đá mấy muôn năm Lửa đôi ta chẳng cùng nhau đượm Sẽ đốt lòng ta ra bụi than 1942
Đăng trên @thobuon ngày 16/01/2021