Ngộ

Trà An

Gọt sầu phía sau làn mây trắng Xếp ngay ngắn nỗi buồn vào ngõ tim Tưởng như đang say giấc mộng im lìm Mà choàng tỉnh hồn ngã nhào xuống đất.

Tóc tai đã dài, râu lâu ngày chưa cạo Thân thể hao gầy, mặt mày có đôi nét xanh xao Nỗi buồn nào rồi cũng sẽ qua mau Tháng ngày nào, tình cồn cào trôi mãi.

Liệu tình yêu là một liều thuốc, phải? Hay chỉ là tay nải đựng hành trang Trên vai mang nặng tình không buông bỏ Cho ngày dài, đêm tỏ những tàn canh.

Đọng trong nhau một chút nhớ, làu bàu Càu nhàu với nhau, đôi lời thương nhớ Nhưng tình lỡ để người về, bỡ ngỡ Còn thương nhau, nhưng vỡ, hẹn kiếp sau.

Bên lề:

Chia sẻ của tác giả về bài thơ: "Mình và người yêu cũ còn thương nhau, nhưng giữa hai người giờ thật khó như xưa nên đành để nhau trôi như vậy. Mình vừa về lại Đà Lạt, lại buồn man mác, ngồi ngắm mây trời thì viết được bài này"

Đăng trên @thobuon ngày 29/01/2020