Người thương rồi cũng hóa người dưng
Nguyễn Thanh Tường
Lối cũ từng quen giờ thành lạ Cho ai tiếc nuối cả một đời Giấc mộng cùng em xa xôi quá Tôi không đeo đuổi được nữa rồi.
Em nói rằng mình nên dừng lại Anh đó đừng thương mãi một người Ngoài kia còn biết bao cô gái Mong anh vì họ nở nụ cười.
Và rồi một chiều hoàng hôn tắt Em đi bỏ lại một gã khờ Bỏ lại nụ cười nơi ánh mắt Một thuở làm lòng hắn ngẩn ngơ.
Em nói anh đừng chờ em nữa Hai ta giờ đã hết duyên rồi Anh rồi sẽ tìm ra một nửa Hết lòng hết dạ thương anh thôi.
Em bỏ lại tôi cùng thương nhớ Quay đi mà chẳng một câu chào Cái hẹn ước ấy thành chồng vợ Giờ chỉ còn là giấc chiêm bao.
Để rồi những tháng ngày sau đó Tôi như kẻ đánh mất linh hồn Tâm tư như là cánh chim nhỏ Lạc mất đường về giữa hoàng hôn.
Có những đêm thâu lòng quặn thắt Cô đơn nơi phố bước một mình Hà Nội lạc nhau coi như mất Kẻ ở người đi lối vô tình.
Chỉ biết trách rằng duyên đã lỡ Nhớ thương như gió bay đi rồi Giấc mộng thuở nào giờ tan vỡ Thôi đành gác lại chuyện tình tôi.
Đôi lần vô tình qua lối cũ Bao lời chưa nói vẫn ngập ngừng Biết là dối lòng nhưng tự nhủ Người thương rồi cũng hóa người dưng.
Đăng trên @thobuon ngày 21/07/2020