Người về
Thanh Tùng
Nắng nghẹn mình đầu ngõ Quả đeo buồn lưng cây Người về như khách lạ Ngỡ ngàng đầy hai tay
Một năm nắng chưa úa Một năm gió chưa già Lá vẫn đầy sân hẹp Sao ta chẳng còn ta?
Chân leo dốc Trường Sơn Giờ mỏi giữa sân nhà Muốn lăn vào lòng mẹ Như những ngày còn thơ
Tiếng mẹ run như sóng Tiếng mẹ mềm như tơ Mẹ cười hay mẹ khóc Chỉ thấy mắt ta mờ
Đăng trên @thobuon ngày 17/07/2020