Nhớ nhà
Phạm Ngọc San
Gió đâu se lạnh mang nỗi nhớ. Nắng nhạt mà như đốt cháy lòng! Xứ Người trăm vẻ hình quen lạ. Da diết nhớ nhà giữa phố đông.
Ngõ vắng Trạng Nguyên hoa nở chưa? Mẹ vẫn chờ con những sớm trưa! Em vẫn ngày ngày xanh khói bếp? Một góc trời xa, xa mịt mờ!
Nơi ấy sáng đi, tối lại về, Căn hộ vơi đầy những đam mê… Giá sách thời gian lên màu khói, Căn hộ thấp tè, nửa tỉnh nửa quê.
Nơi ấy xoá đi mọi buồn đau, Bằng tiếng lâm râm mẹ nguyện cầu, Bằng ánh đèn khuya con ngồi học, Với những chiều xanh mát bữa cơm rau.
1989
Đăng trên @thobuon ngày 17/05/2021