Những chiếc lá rơi

Lưu Quang Vũ

I⠀ ⠀ Con người bé nhỏ⠀ trong thành phố không màu⠀ trước một chiếc cầu⠀ không thể đi qua⠀ ⠀ Cuộc hẹn hò⠀ trong niềm mơ ước cũ⠀ ⠀ Chuông đã rung lên trống đã đổ dồn⠀ những bức tượng đã gục ngã⠀ những người mới đã lên đường⠀ ⠀ Xao xác là vàng⠀ những mặt nạ của mùa thu⠀ đã chết⠀ ⠀ Con rối trong tủ kính⠀ con chuột bằng bìa xanh⠀ những đôi mắt trẻ con⠀ đã rơi vào quên lãng⠀ chỉ còn vầng trăng nhọn⠀ sáng bên trời không nguôi⠀ ⠀ Nỗi buồn của tôi, tình yêu của tôi⠀ như những chiếc lá không lời⠀ rụng xuống⠀ ⠀ ⠀ II⠀ ⠀ Có một cái làng⠀ em đã đi qua⠀ cái làng đầy hoa hồng⠀ cheo leo bên sườn núi⠀ chìm trong cây trong khói khuất sau mưa⠀ ⠀ tôi cũng có một cái làng⠀ không bao giờ tới được⠀ khi em mở bàn tay⠀ những đường chỉ xa xôi⠀ run run định mệnh⠀ những đường chỉ mơ hồ lẩn khuất⠀ dẫn anh về một cái làng xưa⠀ đã mất⠀ ⠀ ⠀ III⠀ ⠀ - Anh có nhớ Macxen Macxô⠀ cái ông hề tóc bạc⠀ có gương mặt rất buồn rất cô đơn?⠀ anh có nhớ một người đùa bỡn⠀ với cái mặt nạ cười⠀ rồi không sao cởi được⠀ đau đớn mệt nhoài kiệt sức⠀ tuyệt vọng ôm vai, cái mặt vẫn cười?⠀ anh có trông con ốc⠀ suốt đời mang cái vỏ của mình⠀ nhưng cất đi gánh nặng trên lưng⠀ nó cũng không sống nữa?⠀ ⠀ - Em như con chim say nắng gió⠀ luôn làm bị thương chính đôi cánh của mình⠀

Đăng trên @thobuon ngày 22/08/2020