Nỗi đau
Diễm Châu
Như một đoàn tàu luôn luôn hối hả đi từ đường hầm của hư không tới mùa gặt bão
như một bãi biển trống vắng đôi khi ngọn triều ập tới và rút ra quá vội để lại đợi trông một chấn thương không dấu tích
như một kẻ gây mê bằng châm cứu trước khi giải phẫu tôi tìm về em nỗi đau làm quên hết mọi nỗi đau
Đăng trên @thobuon ngày 06/03/2020