ông già và cây đàn

Đoàn Nguyễn Anh Minh

đáy mắt anh bay là phiến lá thu rơi mảnh này nối mảnh nọ thay nhau khô gãy

tất nhiên không ai gảy đàn giữa buổi trưa đây trong công viên mà không hề thấy một niềm vui khấp khoảng anh thầm nghĩ,

rồi chân níu lấy giây phút đi bộ trong vô vàn suy nghĩ không ngừng lại gần cây đàn và ông già kia để nghe gần hơn

ông hát,

trên lưng bầu trời là mây trắng trên môi đức mẹ là phúc âm trên tóc của người là ngay ngắn trên má của người là ngàn cây

đem ru ta ngủ trong sầu mà ôm lấy đóa tường vi gối đầu

hát xong ông lẳng lặng cười bỏ đi chỉ còn cây đàn và anh ngước nhìn xung quanh chẳng còn thấy ai

anh ngồi xuống phiến đá cây đàn, cây đàn, cây đàn anh lậm bẩm điệu trên môi

người từ đất và đá người từ nước và cây người từ khoảng không và đôi cánh người là ai, người là ai

ta gọi tên người làm phục sinh đóa hoa ta gọi tên người làm phục sinh đứa trẻ lên ba

là ta là ta ngày và đêm nối tiếp nhau và nối tiếp nhau

cây đàn này là tờ giấy bút mực này là hồn ta ông già vừa nãy là nhân loại trước

ta đến đây, đến đây để viết tiếp và trao lại nó cho...

hát xong anh lẳng lặng cười bỏ đi chỉ còn cây đàn

và cậu trai trẻ đã đứng gần nhìn hồi nào không hay

1/2020

Đăng trên @thobuon ngày 07/06/2021