Phương ấy
Hoàng Nhuận Cầm
Đêm trong suốt áp ngực vào phương ấy Gặp lại mùi cỏ cháy suốt thời trai Ngôi sao rơi trên dãy kẽm gai dài Cái vùng đất không tiếng gà cất gáy Bao hăng nồng cỏ cháy rát hoàng hôn.
Là cái phương sao quá bồn chồn Đón thư mẹ qua bảy vòng lửa khói Vết thương đỏ, viên đạn thì sáng chói Chiếc lá xanh kỳ lạ trút trong đời.
Tiếng mùa mưa hồn hậu đến bên tôi Tiếng thương nhớ không lời trên tóc mẹ Tiếng Tổ quốc trên môi khi đạn xé Tiếng cuối cùng khi khẩu súng nắm trên tay.
Chỗ Hiến nằm - giờ trời trắng heo may Chỗ Thi ngủ - bình minh rơi tím đất Mặt trận xưa, đồng trưa đưa cỏ mật Ơi chiến hào tha thiết tuổi hai mươi.
Cái chiến hào tha thiết ở trong tôi Xanh thăm thẳm lưng đèo giao thừa tới Người con gái cõng mình qua đạn xối Tình yêu thầm, kín lại lối giao liên.
Là cái phương chưa rõ cả mặt em Chưa khóc kịp bao bạn bè nhắm mắt Là cái phương nấm mộ người giữ đất Chớp bên đường như một ánh sao nâu.
Phương ấy dài ngút ngút Cà Mau Nơi trắng sóng, lá rừng xanh ngắt ngắt Ôi phương ấy ở đâu tôi cũng gặp Hát vô bờ chữ Đất, lá cây ơi!
Phương ấy còn ở mãi trong tôi Ngỡ nâng lấy tay mình, ngỡ như người biết nói Phương ấy ơi! Suốt đời như dấu hỏi Trên hai vai tuổi trẻ - trước chân trời.
Đăng trên @thobuon ngày 30/04/2021