Phượng
Evy
Tự dưng vào một buổi chiều mưa Anh hỏi anh thương em được chưa? Hai đứa bên nhau từ thưở bé. Anh đây biết đợi đến bao giờ. Từng ngày từng tháng lại từng năm Biết em từ thưở mới lọt lòng Hồi ban đầu ấy còn e thẹn Gặp em chẳng dám nói gì, em biết không? Hè về, từng cánh phượng buông lơi Em nhặt một cành, cười chẳng nói Hoa đỏ kín đường giăng ngập lối. Chỉ e thu đến hoa tàn thôi. Mười tám trăng tròn, thưở đẹp xinh Em áo dài trắng, anh đeo kính Chung nhau một lớp, vờ làm thinh. Em kẻ đón đưa, anh một mình. Rồi mùa thu đến, hoàng hôn buông Bên cạnh em là bóng người thương Đôi mắt biếc kia không còn buồn. Lòng tôi có bão, trời thê lương. Người ấy tôi vừa mới biết thôi Tóc keo hai lớp, môi hay cười. Khiến đôi má ửng màu hoa tưới. Hai người trông đến là đẹp đôi. Hai năm ba năm rồi bốn năm Năm thương bảy nhớ tám chín mong Nghe đâu người ấy đi biền biệt Hoa nở hoa tàn mây xa xăm. Đường xưa, người cũ, gió heo may Em ép một cành hoa vào giấy. Không biết lòng em đang nghĩ gì. Khi thu chưa đến, hoa vội bay. Cánh hoa màu máu vẫn trong tôi. Bãi bể nương dâu nào đổi màu. Em biết hết nhưng em chẳng nói Để màu hoa chết với đơn côi. Rồi vào một hôm, sớm trong sương Em vui mừng kể chuyện người thương Rồi ngày vui đến, anh không tới. Váy sa tin trắng, pháo nhuộm đường. Đêm đến tôi nằm ôm giấc mộng. Nhập nhoè như thấy bóng người xưa. Vẫn đôi áo trắng, màu hoa đỏ. Đôi mắt biếc, bao người đón đưa. Tôi từng muốn hỏi hoa trong mộng Hoa có từng để anh trong lòng? Hoa có nhìn thấy tim anh vỡ? Hoa có động lòng có thương không? Những ngày sau này không có nhau Không tính bằng năm, bằng tháng nữa Tính bằng cả đời này cách trở Nhớ hoa phượng vĩ nhớ người xưa. Ai dè sắt đá cũng phai màu. Ai dè lãng tử cũng thương đau.
Đăng trên @thobuon ngày 03/11/2021