Qua Quảng Yên

Thanh Tùng

Trời rót xuống bao nhiêu say Em rót vào bao nhiêu nhớ Những chào mời siết một vòng ôm Làm sao mà chứa nổi Chân trời treo đầy tiếng sóng Vẽ những đường hồi hộp của biển khơi Cây vẽ lên ảo giác Tôi sẽ thành tan nát Nếu không kịp trốn vào đâu Bông lau tìm lật qua chiều đông tái Cho tôi quên cả lối đi về Em sôi nổi làm tôi ngần ngại Có bao giờ tôi dám ước mơ đâu!

Đăng trên @thobuon ngày 24/07/2020