Qua sông Thương

Lưu Quang Vũ

Sao tên sông lại là Thương Để cho lòng anh nhớ? Người xưa bảo đây đôi lòng lệ nhỏ Những suối buồn gửi tới mênh mang Đò về Nhã Nam Đò qua Phủ Lạng Mưa chiều nắng rạng Đã bao năm? Nỗi đau cũ thật không cùng Sông cũng thành nước mắt.

Hôm nay anh lại qua sông Đò anh đi giữa những đoá sen hồng Ong chấp chới bay, đây đương mùa dứa Đò ngược xuôi chở trái chín vàng Thơm ngát mật hương mùa hạ. Thôn xóm đôi bờ xanh biếc quá Những đường xe chạy đỏ bụi bay Những tiếng cười khúc khích sau vườn cây. Nước vỗ mạn thuyền dào dạt Buồm trắng nắng căng phồng gió mát Phủ Lạng Thương sừng sững thân cầu Giặc đánh hai lần ta lại sửa mau. Dòng nước đêm nay dựng trời sao Hay ánh đèn điện sáng Lấp lánh công trình phân đạm Bóng ai kia trên giàn giáo tầng cao? Thôi chẳng mất công tìm nhau Hãy lắng nghe loa truyền tin chi vui quá nhỉ? Sông Thương ơi, đang những ngày đánh Mỹ Nên đôi bờ nòng pháo hướng trời mây Những cô lái đò súng khoác trên vai Đời đẹp vô cùng dòng lệ hoá dòng vui. Đò anh đi vẫn mùa sen thẳm Xuôi dòng về ngã ba sông Bỗng ào ào nước mênh mông Vui gì bằng những dòng sông gặp gỡ? Những đò trái chín hẹn hò nhau Những nòng súng thép ngẩng chào nhau...

Mùa đánh Mỹ qua sông xưa nước mắt Mà vạt áo người nay chẳng ướt Chỉ nghe lồng lộng tiếng ca vang Nghe sông gọi người đi đánh giặc Đất nước nặng tình phù sa bát ngát Tâm hồn ta tắm với bóng mây trong Yêu quá sông Thương nước chảy đôi dòng.

6/1966

Đăng trên @thobuon ngày 28/05/2021