Quê lòng
Văn Cao
Cõi lạnh, đời khô, rét mướt nhiều; Cây cằn, đồng cỏ xấu: hoang-liêu! Không thôn-xóm cũng không người ở, Chốn ấy tiêu-sơ quạnh quẽ chiều. Đôi lúc đồng khô mọc ít hoa Nâng lên bàng-bạc một trời xa... Quê lòng sửa-soạn đường cho đẹp, Đón những bàn chân trắng nuột nà. Đường ở đây mưa, ướt đất trơn, Nắng khô không kịp, kẻ kia hờn... Tay xa cách vẫy người không lại: Chân trắng ra về lối đẹp hơn... Ôi, quê lòng ơi! quê lòng ơi! Trải mấy thời-gian lợt sắc rồi! Ta muốn thăm em, nhưng cách trở, Mà câu tâm-sự khó nên lời...
Đăng trên @thobuon ngày 30/06/2021