Tháng bảy về

Khanh Tran

Tháng bảy mưa ngâu giọt sầu vương mắt Nỗi đau ùa về quặn thắt con tim Tháng bảy mưa buồn rả rích từng đêm Em tự hỏi sao trời nhiều nước mắt?

Hết cơn mưa, trời trong, mây xanh ngắt Sao lòng em vẫn thắt một niềm đau? Giá nỗi buồn cứ như trận mưa rào Thì trái tim không hao gầy, vụn vỡ

Chuyện tình Ngưu Chức biết bao trắc trở Chia cắt đôi bờ bởi một dải sông Ngân Nhưng mỗi năm họ vẫn gặp một lần Còn đôi ta sao ngàn lần cách trở?

Đã dặn lòng em phải thôi nhung nhớ Chờ làm gì khi người đã ra đi! Cũng nhiều lần em tự lau khóe mi Và ủi an tim mình đừng đau nữa!

Nhưng mỗi khi mưa rơi qua ô cửa Ký ức ùa về ngày nắm tay nhau Thêm một lần em nhung nhớ gầy hao Là trái tim thêm một lần vết xước

Tháng bảy về, quạ kết cầu Ô Thước Chức Nữ sẽ lại tìm gặp được Ngưu Lang Tháng bảy về, em thả nỗi nhớ đi hoang Bởi nhân gian nào có cầu Ô Thước?

Đăng trên @thobuon ngày 23/07/2020