Tình gửi người xưa

Nguyệt Anh

Lại một thu không anh, không anh Chỉ còn lá bay bay ngợp trời Có đàn chim lượn về nơi xa lắm Rồi trút mưa như tiếng đàn vỡ đôi.

Trời lạnh quá nhớ anh, em nhớ anh Gió cứ thổi đất vùi chặt thi hài Nửa thế kỉ người cũng hoá tro cốt Đau tận tim, hồn em đã chết rồi.

Hàng hàng nước mắt kéo như mưa Trang giấy nhoà đi dòng chữ nhớ Nỗi thống khổ chốc thành cơn điên dại Tay run run chệch choạc nét bút nghiêng.

Cất sách lại, thôi không viết nữa Như càng nhớ càng tỏ người không đây Nụ cười ấy chứa bao phần giả dối Giả dối nhất vẫn vờ như đang vui.

Kìa chấm sáng len lỏi chốn xa Cõi mơ hồ liệu người có quay về? Ghì khoảng không tựa ôm người thương nhớ Lao thật nhanh chờ mong bóng dáng ai?

Đăng trên @thobuon ngày 16/06/2021