tôi cất nỗi buồn mình vào trong hộp sắt
Đoàn Nguyễn Anh Minh
tôi cất nỗi buồn mình vào trong hộp sắt đôi dòng thơ đã từng mọc ra những bông hoa rất xinh đôi mắt người tình tôi cất nỗi buồn mình vào trong hộp sắt lặng thinh dấu chân ai mang hình một áng mây rất cao nơi đây tôi chạm đến người mình hằng ước ao trên đầu một vì sao tôi cất nỗi buồn mình vào trong hộp sắt đôi dòng lệ không thể chỉ gói thành vài ba câu đậu rồi bay vụng về ấy mà quên đi trong phút giây tôi cất nỗi buồn mình vào trong hộp sắt nhiều lần lấy ra chẳng hiểu vì sao đôi lần hàng ghế đá nứt nẻ tôi ngồi chờ một ngọn gió bẻ rơi nụ hoa để rồi nhặt lên màu lá vàng không cùng nghĩa tôi cất nỗi buồn mình vào trong hộp sắt một cơn say tôi bay vút lên ngắm nhìn mặt đất tôi thấy mình hệt như một chú phượng hoàng giấy, một khối hình gập phương đang giãy giụa tất thảy đều tràn ngập điều con người hằng che giấu tôi cất nỗi buồn mình vào trong hộp sắt vì đôi khi tôi muốn sống cùng người sống mà chẳng muốn thấy người chết sống như họ hay người sống chết như họ và tôi sống cố vờ đi họ sống còn tôi chết khi tôi sống còn họ chết tôi cất nỗi buồn mình vào trong hộp sắt những gì tôi đã lấy sẽ mãi mãi nằm im những gì tôi đã thấy sẽ mãi mãi nằm im những gì tôi đã viết và quên đi, quên đi những gì tôi đã biết
Đăng trên @thobuon ngày 08/04/2021