Trở về với mẹ ta thôi
Đồng Đức Bốn
1.⠀ Cả đời ra bể vào ngòi⠀ Mẹ như cây lá giữa trời gió rung⠀ Cả đời buộc bụng thắt lưng⠀ Mẹ như tằm nhả bỗng dưng tơ vàng⠀ Đường đời còn rộng thênh thang⠀ Mà tóc mẹ đã bạc sang trắng trời⠀ Mẹ đau vẫn giữ tiếng cười⠀ Mẹ vui vẫn để một đời nhớ thương⠀ Bát cơm và nắng chan sương⠀ Đói no con mẹ sẻ nhường cho nhau⠀ Mẹ ra bới gió chân cầu⠀ Tìm câu hát đã từ lâu dập vùi.⠀ ⠀ 2.⠀ Chẳng ai biết đến mẹ tôi⠀ Bạc phơ mái tóc bên trời hoa mơ⠀ Còng lưng gánh chịu gió mưa⠀ Nát chân tìm cái chửa chưa có gì⠀ Cầm lòng bán cái vàng đi⠀ Để mua những cái nhiều khi không vàng.⠀ ⠀ 3.⠀ Mẹ mua lông vịt chè chai⠀ Trời trưa mưa nắng đôi vai lại gầy⠀ Xóm quê còn lắm bùn lầy⠀ Phố phường còn ít bóng cây che đường⠀ Lời rao chìm giữa gió sương⠀ Con nghe cách mấy thôi đường còn đau.⠀ ⠀ 4.⠀ Giữa khi cát bụi đầy trời⠀ Sao mẹ lại bỏ kiếp người lầm than⠀ Con vừa vượt núi băng ngàn⠀ Về nhà chỉ kịp đội tang ra đồng⠀ Trời hôm ấy chửa hết giông⠀ Đất hôm ấy chẳng còn bông lúa vàng⠀ Đưa mẹ lần cuối qua làng⠀ Ba hồn bảy vía con mang vào mồ⠀ Mẹ nằm như lúc còn thơ⠀ Mà con trước mẹ già nua thế này.⠀ ⠀ 5.⠀ Trở về với mẹ ta thôi⠀ Giữa bao la một khoảng trời đắng cay⠀ Mẹ không còn nữa để gầy⠀ Gió không còn nữa để say tóc buồn⠀ Người không còn dại để khôn⠀ Nhớ thương rồi cũng vùi chôn đất mềm⠀ Tôi còn nhớ hay đã quên⠀ Áo nâu mẹ vẫn bạc bên nắng chờ⠀ Nhuộm tôi hồng những câu thơ⠀ Tháng năm tạc giữa vết nhơ của trời⠀ Trở về với mẹ ta thôi⠀ Lỡ mai chết lại mồ côi dưới mồ.⠀ ⠀ ⠀ Hải Phòng, tháng 3 năm 1986⠀
Đăng trên @thobuon ngày 28/06/2020