Tự cảm
Đường Hải Yến
Bỗng dưng thấy mình là một vì sao Rơi thăm thẳm về phương trời cũ Một vì sao đo vào nỗi nhớ Va phải cánh môi hồng bỏ quên. Một vì sao hoang hút nỗi cô đơn Đến vạn đời còn ngỡ mình xơ xác Đo chiều sâu của trời mới thấy mình lầm lạc Rơi xuống tận cùng rồi còn hỏi vì đâu? Có thể đêm là đáy của chiều sâu Nhưng đêm không đỡ nổi một vì sao lạc Cố đi tìm cái chiều sâu nào khác Vút qua miền lặng nào như nỗi nhớ không tên.
Đăng trên @thobuon ngày 19/05/2021