Vết thương cuối cùng

Nguyễn Thị Hoàng

một đêm kia trái tim tôi ngừng đập⁣ máu thôi hồng và tóc sẽ thôi đen⁣ sẽ khô cạn hết đôi hồ nước mắt⁣ thôi còn ai âu yếm gọi tên em⁣ ⁣ đừng xua đuổi tôi đã nguyền trốn tránh⁣ chân thôi đi và miệng sẽ thôi cười⁣ thôi cô độc bởi không còn kiêu hãnh⁣ nỗi ê chề đau đớn của riêng tôi⁣ ⁣ ở trên đó sao sương mờ mịt lắm⁣ hồn tôi bay quanh quĩ đạo mặt trời⁣ xin vũ trụ chút hương nồng lửa ấm⁣ kẻo khi xưa quen lạnh lẽo trên đời⁣ ⁣ người ta sẽ cười vui và tiếp tục⁣ trong thiên đường và địa ngục trần gian⁣ đôi mắt ấy chưa một lần biết khóc⁣ bởi đôi tay chưa hứng lấy điêu tàn⁣ ⁣ em từ giã và mang theo hờn tủi⁣ suốt một đời như bóng núi chơ vơ⁣ anh dù đến dù đi, em mòn mỏi⁣ suốt một đời hấp hối nỗi bơ vơ⁣ ⁣ em sẽ nói với vì sao thứ nhất⁣ gọi giùm tên một kẻ dưới xa kia⁣ viên ngọc quí đã tan tành nước mắt⁣ bởi yêu người tôi chọn kiếp điên mê

Đăng trên @thobuon ngày 29/05/2021