Tặng Nguyễn Lương Ngọc⁣ ⁣ ⁣ Những chút hồ buồn trong lá rụng⁣ Bị nhàu ai tưởng dưới trăm chân.⁣ Bông hoa rứt cánh, rơi không tiếng;⁣ Chẳng hái mà hoa cũng hết dần.⁣ ⁣ Dưới gốc, nào đâu thấy xác ve,⁣ Thế mà ve đã tắt theo hè.⁣ Chắc rằng gió cũng đau thương chứ;⁣ Gió vỡ ngoài kia, thu có nghe?⁣ ⁣ Hôm nay tôi đã chết theo người⁣ Xưa hẹn nghìn năm yêu mến tôi;⁣ Với bóng hình xưa, tăm tiếng cũ,⁣ Cách xa chôn hết nhớ thương rồi.⁣ ⁣ Yêu vui xây dựng bởi nguôi quên.⁣ Muốn bước trong đời, phải dậm trên⁣ Muôn tiếng kêu than thầm lẳng lặng.⁣ Nhưng hoa có thể cứ lâu bền.⁣ ⁣ Ờ nhỉ! Sao hoa lại phải rơi?⁣ Đã xa, sao lại hứa yêu hoài?⁣ Thực là dị quá - Mà tôi nữa!⁣ Sao nghĩ làm chi chuyện nhạt phai?

Đăng trên @thobuon ngày 29/09/2021